Ở Cao Bằng, các nghề, làng nghề đã có từ rất lâu; người dân vẫn lưu giữ, say mê với nghề. Công nghiệp sản xuất, chế biến hàng tiêu dùng phát triển, có nhiều sản phẩm có thể thay thế các sản phẩm từ làng nghề, tuy nhiên sản phẩm từ các làng nghề được làm thủ công có nét đặc trưng riêng, được duy trì, sử dụng theo phong tục tập quán của người dân nên vẫn có vị trí khác biệt trên thị trường, được duy trì và phát triển.
Ở Cao Bằng, các nghề, làng nghề đã có
từ rất lâu; người dân vẫn lưu giữ, say mê với nghề. Công nghiệp sản xuất, chế
biến hàng tiêu dùng phát triển, có nhiều sản phẩm có thể thay thế các sản phẩm
từ làng nghề, tuy nhiên sản phẩm từ các làng nghề được làm thủ công có nét đặc
trưng riêng, được duy trì, sử dụng theo phong tục tập quán của người dân nên
vẫn có vị trí khác biệt trên thị trường, được duy trì và phát triển.
Làng
nghề làm đường phên:
Xóm
Bó Tờ được biết đến là cái nôi của làng nghề truyền thống mía đường, làng nghề
có từ những năm 50 của thế kỷ trước. Hàng năm vào thời điểm tháng 11 bà con
nhân dân ở đây sau mỗi vụ mùa thu hoạch lại tiến hành làm những mẻ đường phên
ngọt lành mang tinh túy của những cây mía tươi tốt. Sản phẩm được bán tại chợ phiên
và các huyện lân cận.
Nghề rèn:
Du khách trải nghiệm làm nghề
rèn thủ công truyền thống người Nùng An tại xã Phúc Sen (Quảng Uyên). (Ảnh theo
baocaobang.vn)
Sản
phẩm rèn của Phúc Sen chủ yếu phục vụ sản xuất và một phần để trao đổi hàng hóa
thiết yếu khác, nhưng vì chất lượng sản phẩm tốt nên danh tiếng làng nghề dần
lan xa, người dân nhiều vùng lân cận đã đến đặt hàng. Từ năm 1960, Hợp tác xã
tiểu thủ công nghiệp rèn sắt Phia Chang và sau này là Hợp tác xã rèn thủ công
Phúc Sen ra đời. Từ đó, nghề rèn dần lớn mạnh, sản phẩm rèn của Phúc Sen đã
vươn ra các tỉnh lân cận như Bắc Kạn, Tuyên Quang, Lạng Sơn, sang cả Trung
Quốc. Mặc dù các sản phẩm ở đây không bắt mắt, lại có giá bán cao gấp 3 lần sản
phẩm cùng loại của Trung Quốc, nhưng hàng sản xuất ra tới đâu, bán hết tới đó.
Hiện nay, ở Phúc Sen có 6/10 xóm làm nghề rèn đúc với khoảng 160 lò rèn, giải
quyết việc làm cho hơn 300 lao động, mang lại thu nhập cao cho người dân.
Trải
qua nhiều thăng trầm lịch sử, nghề rèn vẫn được đồng bào Nùng An ở Phúc Sen gìn
giữ, phát triển. Có thể nói, nghề rèn đã mang lại cuộc sống ấm no cho người dân
Phúc Sen, góp phần quan trọng tạo nguồn lực xây dựng nông thôn mới ở xã này.
Đồng thời, việc giữ gìn và phát huy bản sắc văn hóa dân tộc qua nghề rèn truyền
thống ở nơi đây cũng tạo nên sức hấp dẫn đối với du khách khi đến thăm Cao
Bằng.
Nghề
sản xuất miến:
Nghề làm miến dong tại huyện Nguyên Bình đã có từ lâu đời
và trở thành một trong những sản phẩm nổi tiếng nhất của địa phương, được người
tiêu dùng trong và ngoài tỉnh ưa chuộng. Miến dong Nguyên Bình có đặc điểm sợi
miến dai, sau khi nấu để lâu không bị bở, nát, giá bán giao động từ 100 - 120
nghìn đồng/kg. Sản phẩm
này được sản xuất từ bột dong riềng nguyên chất, không sử dụng chất tẩy mầu, chất
bảo quản; được phơi trực tiếp bằng nắng mặt trời giúp miến khô tự nhiên và có
hương vị đặc trưng, đảm bảo vệ sinh, an toàn thực phẩm.
Nghề đan lát mây tre:
Đan lát không chỉ là nghề truyền thống lâu đời của người Tày,
Nùng Cao Bằng mà từ lâu đã trở thành một sản phẩm được công nhận bởi sự tinh tế
và bền chắc phục vụ cho nhu cầu của nông dân. Những mặt hàng mây tre đan được
bày bán tại khắp các chợ phiên trong tỉnh. Sản phẩm đan lát mây tre nơi đây khá
đa dạng và phong phú, gồm: lồng gà, vịt; sọt gánh, bồ đựng thóc... Nghề đan lát
không những góp phần đem lại thu nhập cho người dân mà còn gìn giữ nét đặc
trưng của dân tộc, một phong tục, tập quán canh tác nông nghiệp lâu đời.
Người Tày ở xã Phong
Châu (Trùng Khánh) gìn giữ và phát huy nghề đan lát truyền thống.(Ảnh theo baocaobang.vn)
Nghề làm hương:
Sản phẩm hương của người Nùng An ở xã Phúc
Sen, huyện Quảng Uyên không chỉ được phục vụ chính đồng bào Nùng An mà còn được
nhiều người dân tộc khác ưa chuộng và trở thành hàng hóa có mặt trên khắp các
chợ phiên, thị trường trên địa bàn tỉnh bởi hương thơm đặc trưng, dễ chịu và đảm
bảo an toàn vì được làm từ những nguyên liệu trong tự nhiên. Làm hương có nhiều
công đoạn phức tạp. Nguyên liệu chủ yếu để làm hương là cây mai, vỏ cây gạo,
mùn cưa và đặc biệt là lá cây bầu hắt - một loại lá cây trong rừng dùng để làm
chất keo kết dính các nguyên liệu với nhau.
Nghề làm giấy bản:
Nguyên liệu để làm giấy bản của người Nùng
An được làm từ vỏ cây “mạy sla”. Mỗi bể giấy bản sử dụng 2 kg vỏ “mạy sla” sẽ
làm được 40 - 50 tệp giấy bản thành phẩm. Việc làm giấy bản không gây ô nhiễm
môi trường, bởi sau khi chặt cây tước lấy vỏ, tận thu thân cây làm chất đốt, lá
cây dùng để chăn nuôi trâu, bò. Nghề làm giấy bản đang được người Nùng An bảo tồn
và phát huy đem lại thu nhập ổn định.
Nghề
dệt thổ cẩm:
Thổ
cẩm của người Tày Cao Bằng (Ảnh theo baocaobang.vn)
Không ai rõ nghề dệt thổ cẩm của người Tày Cao Bằng có từ bao giờ, mà
chỉ biết những tấm vải thổ cẩm họ dệt ra từ lâu đã nổi tiếng với hoa văn đẹp mắt,
mang đậm sắc thái dân tộc.
Nguyên liệu chính để dệt thổ cẩm là sợi bông
nhuộm chàm và tơ tằm nhuộm màu. Tuy nhiên, do giá tơ tằm đắt nên ngày nay người
dệt thổ cẩm dùng len có chi phí thấp hơn để thay thế. Quy trình dệt thổ cẩm
hoàn toàn thủ công và chính đôi tay khéo léo và sự nhẫn nại của người phụ nữ
Tày mà những tấm thổ cẩm nên hình nên dạng vô cùng đặc sắc. Từ những tấm thổ
cẩm tự tạo ấy người phụ nữ Tày may thành mặt chăn, mặt địu, khăn trải giường và
nhất là những bộ trang phục đặc sắc của dân tộc. Ở Cao Bằng, nghề dệt thổ cẩm
phát triển mạnh ở xã Đào Ngạn, Phù Ngọc (huyện Hà Quảng) và khu vực thị trấn
Nước Hai (huyện Hoà An). Các sản phẩm thổ cẩm hiện nay cũng khá phong phú,
đường nét, màu sắc đẹp hơn và là món quà lưu niệm ý nghĩa mà các du khách
thường chọn mua để tặng người thân và bạn bè khi có dịp đến với Cao Bằng.
Nghề chạm khắc bạc:
Từ lâu đời, đồng bào Dao
Đỏ ở Cao Bằng đã có nghề chạm bạc truyền thống, sản phẩm từ bạc là những đồ
trang sức phục vụ cho nhu cầu thị hiếu của người Dao, đặc biệt là phụ nữ. Ngoài chức năng làm đẹp, trang sức bạc
của người Dao cũng được đánh giá như là sự thể hiện đẳng cấp, khả năng kinh tế
của mỗi gia đình; bạc còn giúp họ tránh được bệnh tật như bệnh cảm, cúm.... Với
người Dao, trang sức bạc là vật không thể thiếu trong đời sống của họ.
Chạm
vòng cổ thường đeo cùng với trang phục truyền thống (Ảnh theo baocaobang.vn)
Bạc
được dùng làm đẹp cho phụ nữ, bởi trên trang phục phụ nữ Dao hầu hết đều
gắn bạc như: Cúc áo, vòng cổ, vòng tay, xà tích, nhẫn, hoa bạc; Bạc dùng
làm của hồi môn cho con gái khi về nhà chồng. Trong ngày cưới, thông thường cô
dâu phải có ít nhất một bộ trang sức bạc.
Trải
qua thời gian, đến nay nghề chạm bạc vẫn tồn tại và có một vị trí nhất định
trong đời sống của đồng bào Dao Đỏ ở Cao Bằng. Nghề chạm bạc không những tạo ta
sản phẩm vật chất mà còn tạo nên sắc thái văn hóa riêng biệt của người Dao Đỏ.
Việc bảo tồn và phát triển nghề, làng
nghề truyền thống ở Cao Bằng không chỉ nhằm đáp ứng nhu cầu phát triển kinh tế,
xã hội nói chung mà còn gìn giữ, bảo tồn các giá trị văn hóa truyền thống của
các dân tộc thiểu số, miền núi.
Dương Liễu (T.H)